"Anh qua kia ngủ, có hai cái giường mà." Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.
Anh vùi mặt vào gáy cô, ngửi mùi thơm ngát đặc trưng của cô, tay ôm chặt thêm.
Lưng cô liền gián sát vào ngực anh.
Anh nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói:
"Lâm Thừa Ân đã nằm qua, tôi sợ bẩn."
Quyền Vi Vũ: "..."
Cô gỡ tay anh ra, lắc mông:
"Cái giường này rất chật, tôi vẫn là bệnh nhân nha."
Thỉnh thoảng, cái mông đầy đặn của cô ma sát tới lui trên người anh.
Cô bệnh, nhưng anh rất bình thường.
Anh không hề có một chút năng lực kháng cự lại sự hấp dẫn của cô.
Bụng căng nóng, nhiệt huyết dâng trào.
Anh nắm chặt eo của cô, giọng khàn khàn khó nhịn nói:
"Cô đừng lộn xộn, tôi không làm gì đâu, ngủ đi."
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nhiệt độ thân thể của anh tăng lên, thêm hơi thở mập mờ trong phòng.
Cô hơi hơi nhích ra người anh một chút.
Cố Cảo Đình ôm cô lại.
Cô đụng vào ngực anh, nằm trong ngực của anh.
Cố Cảo Đình áp mặt vào gáy cô, có chút bất đắc dĩ nói:
"Vi Vũ, nếu như tôi trả thù những người khi dễ cô, cô có ở lại bên tôi không?"
Hoắc Vi Vũ dừng lại, nhìn ra cửa sổ, trong lòng chua xót.
Không phải là bởi vì người khác, mà là bởi vì ngữ khí của anh làm cô đau lòng, giọng điệu này, không phải của Cố Cảo Đình mạnh mẽ bá đạo.
Nghĩ đến một khả năng khác, tim cô đập "bình bịch", nghi ngờ hỏi:
"Cố Cảo Đình, anh thích tôi?"
Cô hỏi thẳng, chỉ là, đợi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635090/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.