Hoắc Vi Vũ không thích bị anh bá đạo chiếm giữ.
Cô càng không thích bị anh an bài vận mệnh của mình.
Cô không khuất phục trừng mắt nhìn Cố Cảo Đình.
Ánh mắt của anh lại mềm mại đi mấy phần, biểu cảm có chút quái dị:
"Muốn làm việc tôi không phản đối, tôi tin tưởng cô có năng lực phân biệt công việc đó có hợp với cô không, nếu không muốn thì đừng làm, tôi có thể nuôi cô."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên, đôi mắt rủ xuống, quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi thấp giọng nói:
"Cho tôi làm việc mà không cho tôi mở gian phòng này, anh không cảm thấy lời nói của anh rất mâu thuẫn sao?"
"Nếu cô không làm, tôi sẽ không hạn chế tự do của cô, cô có thể làm bất cứ chuyện gì cô muốn làm." Cố Cảo Đình nhíu mày, xem kỹ sắc mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ không cho anh nhìn kỹ, xoay nghiêng người, cái ót đối diện với anh: "Tôi mệt mỏi."
"Nghỉ ngơi thật tốt." Cố Cảo Đình đắp chăn cho cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt của anh.
Cô không nghĩ tới anh sẽ đắp chăn cho cô, trong ấn tượng, người đàn ông duy nhất đắp chăn cho cô là ba ba của cô.
Trong lòng cô có chút khác thường, không diễn tả được là cảm giác gì.
Cố Cảo Đình giúp cô tắt đèn, đi ra ngoài.
Thượng trung tá đứng ở cửa ra vào.
"Lập tức đi điều tra, là ai đánh cô ấy, bất kể là ai, giam hắn vào ngục cho tôi." Cố Cảo Đình ra lệnh, trong mắt âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635088/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.