Lâm Thừa Ân ra khỏi nhà vệ sinh, sắc bén nhìn Cố Kiều Tuyết, đi đến bên cạnh Hoắc Vi Vũ.
Cố Kiều Tuyết giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân rất đẹp, đẹp như bước từ trong tranh ra.
Vẻ đẹp của anh ta, còn đẹp hơn phụ nữ, nhưng không thiếu hụt dương khí, thân thể cao lớn thẳng tắp, khiến cho ai liếc nhìn một chút cũng dễ dàng nhớ rõ.
Nếu như nói Cố Cảo Đình là loại lãnh khốc cao cao tại thượng không coi ai ra gì, khiến cho người ta không dám đến gần, chỉ có thể kính sợ.
Thì Thừa Ân chính là một người ôn hòa, giống như gió mát ánh trăng, lành lạnh trong sáng, chỉ có thể thưởng thức.
Thời còn là thiếu nữ Cố Kiều Tuyết rất mê anh, còn dùng tiền mua hình của anh kẹp vào sách giáo khoa, đôi khi lại vẽ, muốn đến gần.
Chỉ là, Lâm Thừa Ân không để ý đến cô.
Thời gian dần dần trôi qua, phân biệt rõ hiện thực và hoang tưởng, cô từ bỏ anh, coi trọng Ngụy Ngạn Khang.
Không nghĩ tới, Lâm Thừa Ân lại trở thành đàn ông của Hoắc Vi Vũ.
Cô không bình tĩnh, rất không bình tĩnh.
Dựa vào cái gì mà đàn ông cô yêu thích đều thích Hoắc Vi Vũ vậy.
Cố Kiều Tuyết gắt gỏng mắng:
"Hoắc Vi Vũ, cô thật không biết xấu hổ, hay thay đổi, gặp một người liền yêu một người, phàm là đàn ông cô đều yêu thích hết có phải hay không!"
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Lâm Thừa Ân nhẹ nhàng ôm vai cô, ngăn cản Hoắc Vi Vũ nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635114/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.