Hoắc Vi Vũ trở về chung cư của mình, từ trong thang máy ra tới.
Thấy được Ngụy Ngạn Khang.
ánh đèn hành lang tối tăm chiếu ở trên người anh, có chút suy sút, có chút ưu thương.
Anh so với trước kia càng gầy, từ phong tư đạo cốt, nho nhã quý khí.
Có một số người, nhìn một cái, trong lòng sẽ có chút đau.
Đó là khi cô còn trẻ hết sức lông bông không hiểu biết, vết thương lưu lại khắc cốt, không dễ dàng bình phục, cũng không thể nào khép lại.
mắt Hoắc Vi Vũ rũ xuống.
Ngụy Ngạn Khang lưu luyến nhìn cô, dịu dàng nói: “em đi nơi nào? anh chờ em thật lâu.”
“Tôi nói rồi, nơi này anh không cần đến nữa.” Hoắc Vi Vũ khắt nghiệt vô tình nói.
“Nếu không phải vì hạnh phúc của em, anh tội gì trở lại đây.” Ngụy Ngạn Khang cầm trong tay tư liệu đưa cho cô, quyến luyến nhìn cô, “em nhìn liền hiểu rõ.”
Hoắc Vi Vũ hồ nghi tiếp nhận tư liệu trong tay anh, mở ra, nhìn thấy ảnh một thiếu nữ quen mặt.
“Cô ta tên Phùng Tri Dao, viện trưởng cô nhi viện, Cố Cảo Đình thầm yêu cô ta sâu sắc, yêu mà không được đáp lại, chỉ có thể yên lặng bảo hộ.
Cô ta thích chính là bạn của Cố Cảo Đình, có quan chức lớn ở uỷ ban quân sự, nhưng mà, người này đã cưới vợ sinh con.
Cố Cảo Đình cũng không phải không có cơ hội.
Một khi cô gái này quay đầu lại, nhìn thấy Cố Cảo Đình bảo hộ cô ta như vậy, em cảm thấy em còn có khả năng hạnh phúc sao?” Ngụy Ngạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635125/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.