"Không đi." Hoắc Vi Vũ không hề nghĩ ngợi trả lời.
Lão già này muốn bắt cô trút giận cho cháu gái mình.
Cô đi gặp ông, không phải tìm đường chết sao?
"Được, không đi." Cố Cảo Đình sảng khoái nói.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, liếc anh, chống lại đôi mắt sâu không đáy.
Trong lòng có loại cảm giác quái lạ.
Cô cảm thấy, Cố Cảo Đình như không giống trước kia.
Anh chiều cô hơn.
Hay là, do cô suy nghĩ nhiều?
Đến nhà, Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra, xuống xe.
Cô thấy Cố Cảo Đình cũng xuống theo.
"Đến nhà tôi rồi." Hoắc Vi Vũ nói.
Ý là, anh có thể đi rồi.
"Ừm, tôi đói quá, nấu cho tôi tô mì." Cố Cảo Đình rất tự nhiên nói ra.
Một tay anh đút vào túi áo, đi đến trước mặt cô.
"Không phải nói tôi làm mì rất khó ăn sao?" Hoắc Vi Vũ vạch tội nói.
"Khi đói bụng, cái gì cũng ăn được, ngoại trừ mì, cô còn biết làm cái khác sao?" Cố Cảo Đình liếc xéo cô.
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn anh, ấn thang máy, rũ mắt nói:
"Bên ngoài có rất nhiều nhà hàng, món Tây, Trung Quốc, nước Pháp, Nhật Bản Hàn Quốc, Thái Lan, muốn gì có đó, sẽ có một món phù hợp với anh."
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào thang máy, ấn nút.
Trước khi thang máy đóng cửa, Cố Cảo Đình cũng đi vào, bá đạo nói ra:
"Bây giờ tôi muốn ăn mì do cô làm."
"Nếu như tôi không làm?" Hoắc Vi Vũ khiêu khích nói.
"Vậy tôi liền ăn cô." Cố Cảo Đình nghiêm túc nói, giống như chuẩn bị hành động.
Anh rất nguy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635161/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.