Hoắc Vi Vũ thấy Cố Cảo Đình liền giật nảy mình.
Cô có một loại cảm giác khi bị người ta bắt quả tang mình đang làm chuyện xấu.
Trong lòng chột dạ.
Tay nắm lấy váy.
Rất không được tự nhiên.
"Sao anh lại quay lại vậy?" Hoắc Vi Vũ chớp chớp mắt hỏi.
"Quần áo chưa mang theo?" Cố Cảo Đình nhìn cô, đáy mắt sâu âm u.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh mắt của anh như hai tia X quang, có thể nhìn thấu cô.
Cô nhanh chóng xoay người, không cho anh nhìn rõ.
"Để tôi đi lấy." Hoắc Vi Vũ cầm túi đi vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, cô cầm túi ra, đưa cho anh.
"Vừa rồi nhìn gì vậy?" Cố Cảo Đình nhận túi, ôn nhu hỏi.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ cười một tiếng:
"Cảnh đêm ở Tứ Xuyên rất đẹp."
"Ừm." Cố Cảo Đình mất mát nhìn sắc mặt của cô:
"Vậy ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ nói, mở cửa phòng.
Cô nhìn thấy trên mặt đất có một điếu thuốc, có chút dừng lại.
Chẳng lẽ hồi nãy Cố Cảo Đình không có đi, mà một mực ở ngoài cửa.
Tại thời khắc cô ngẩn người, Cố Cảo Đình nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Mùi thuốc lá hòa cùng mùi của thơm thanh nhã trên người anh ta bay vào chóp mũi, mê hoặc, dễ chịu.
Anh chỉ hôn nhẹ một cái, liền buông cô ra.
"Nhớ đóng cửa kỹ càng, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, đêm nay tôi ở dưới lầu." Cố Cảo Đình dặn dò nói.
Tim Hoắc Vi Vũ đập có chút nhanh.
Lúc anh đi ra, cô vẫn đứng ngốc lăng tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635210/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.