Hoắc Vi Vũ ra khỏi Cố thị, nhìn thấy xe của Cố Cảo Đình vẫn ở đó.
Rolls-Royce Phantom đậu ở dưới ánh mặt trời, càng thêm bắt mắt.
Trong lòng của cô có loại cảm giác khác thường.
Anh đang chờ cô?
Nghĩ đến điểm này, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu trống rỗng.
Ngơ ngác đứng ở cửa ra vào.
Một chiếc Volvo màu đỏ phóng tới, che khuất tầm mắt của cô.
Phùng Tri Dao vội vàng bước xuống xe, nhanh chóng lên xe của Cố Cảo Đình.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một tiếng, đôi mắt rủ xuống, lông mi khẽ run, sắc mặt lúng túng đỏ rực.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Sao Cố Cảo Đình có thể chờ cô được.
Hoắc Vi Vũ lên xe của mình, lái xe rời đi.
Thượng trung tá mong chờ nhìn bóng xe của Hoắc Vi Vũ.
Anh hi vọng cô chủ động tìm Tư lệnh, Tư lệnh bị thương rất nghiêm trọng.
"Cảo Đình, Cảo Đình." Phùng Tri Dao hô hai tiếng, đẩy Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình mở to mắt.
Mắt hơi đỏ, sắc mặt hồng nhuận quái dị.
"Anh sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?" Phùng Tri Dao đặt tay lên trán của Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình nhanh hơn một bước cầm cổ tay của cô, gạt ra.
Anh không thích người khác đụng anh, đặc biệt là phụ nữ.
"Không phải cô muốn nói chuyện quan trọng sao? Chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nhéo mũi.
Bời vì phát sốt, đầu nặng trịch, mê mê tỉnh tỉnh.
"Có phải hắn đến Tứ Xuyên rồi phải không?" Phùng Tri Dao nhíu mày hỏi.
"Tới chừng một hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635240/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.