Hoắc Vi Vũ rủ mắt xuống.
Cô không nghỉ tới anh hai sẽ gọi Cố Cảo Đình tới.
Chuyện của cô và Cố Cảo Đình, thay đổi rất bất ngờ.
Trong chuyện này, cô không có nói gì với anh hai.
Cho nên, Thẩm Mặc Thần không biết đã xảy ra biến cố.
Cô nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Khóe miệng anh giơ lên dường như không để ý tất cả, lười biếng dựa ở trên ghế, nghiền ngẫm nhìn cô chằm chằm, còn có một chút thâm ý khác mà Hoắc Vi Vũ không hiểu.
Giống như, cô đã trở thành con mồi trong tay anh, lại có chút trào phúng.
Hoắc Vi Vũ có cảm giác không tốt, cũng không hiểu, vì sao anh dùng loại ánh mắt này nhìn cô.
Được rồi.
Cô không thể trêu vào, thì trốn thôi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, dứt khoát nói với Thẩm Mặc Thần: "Em không gả cho anh ta đâu."
Thẩm Mặc Thần nhăn mày, trong mắt hiện lên chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Đừng nháo, là do em bắt đầu, chuyện này cũng không phải em có thể tùy tiện kết thúc."
"Không phải tùy tiện kết thúc, Cố Cảo Đình cũng đã đồng ý rồi." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, hỏi: "Đúng không?"
Trong mắt Cố Cảo Đình càng lạnh lẽo hơn, buộc chặt cằm, bờ môi mím chặt.
Cô nghĩ như vậy là có thể phủi sạch quan hệ với anh sao?
Không muốn liên quan gì tới anh, cho nên trả lại tất cả mọi thứ, một chỗ trống cũng không cho anh.
Nhưng biết sao đây?
Cô càng như vậy, anh lại càng không muốn buông tay.
Cố Cảo Đình cầm chặt ly rượu đỏ, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635327/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.