Hoắc Vi Vũ dừng bước, không hiểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh hai chưa bao giờ kêu tên đầy đủ của cô.
Còn dùng giọng nói vội vàng, tức giận, lại có chút uy hiếp.
Anh hai muốn ép cô gả cho Cố Cảo Đình sao?
Giống như anh hai rõ ràng yêu Thủy Miểu Miểu, còn muốn mập mờ với người phụ nữ khác!
Lúc này cô không hiểu Thẩm Mặc Thần.
Bầu không khí thoáng ngưng đọng, giống như một dây cung bị kéo căng, tùy thời sẽ đứt gãy, cả hai cùng bị thương tích.
Giang Nam Phong thấy thế, bước lên kéo tay Lâm Thừa Ân, thấp giọng nói: "Anh tư, đi ra ngoài, em có chuyện muốn nói với anh."
Lâm Thừa Ân hất tay của Giang Nam Phong ra.
Giang Nam Phong nửa kéo nửa đẩy Lâm Thừa Ân ra ngoài.
Cố Cảo Đình chậm rãi cởi bỏ cà vạt, cứng ngắc lấy cà vạt quấn quanh vết thương trên tay.
Giống như không có chút cảm giác đau đớn.
Lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Ẩn giấu trong vẻ ngoài bình tĩnh, là một trái tim vỡ nát đầy vết thương.
Chỗ đó đau đớn, còn đau gấp trăm lần hơn vết thương trên tay.
Đau giống như sóng to gió lớn ập đến, anh vội vàng cần tìm lối ra.
Thẩm Mặc Thần xoay người, nhìn về phía Cố Cảo Đình, trầm giọng nói: "Tiểu Ngũ còn nhỏ, tương đối tùy hứng, nhưng mà tôi hy vọng tư lệnh có thể bao dung, em ấy là người con gái duy nhất trong sáu anh em chúng tôi, chúng tôi thương yêu em ấy như em gái ruột của mình, nếu như em ấy gặp chuyện không may, khẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635328/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.