Cố Cảo Đình đứng lên, đi đến gần cửa sổ, ánh mắt đen tối nhìn về phía xa.
Cửa sổ thủy tinh chiếu ra ảnh ngược của anh, dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, cùng với... ánh mắt quyến rũ.
Anh chưa bao giờ mập mờ với người phụ nữ khác, liền tính mấy người đảm nhiệm vị trí vị hôn thê cũng không có.
Cô cho rằng anh yêu ai?
Anh muốn hỏi rõ ràng!
Cố Cảo Đình xoay người, đi về phía cửa.
*
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, Vương Đông đứng ở cửa.
Cô cười nhạo một tiếng, "Tôi nói, V tiên sinh của mấy người là nghe không hiểu tiếng người sao? Đều nói đêm nay Minh Nặc sẽ ở chỗ này."
Minh Nặc vụng trộm mở cửa, chống lại ánh mắt của Vương Đông nhìn qua, lập tức đóng cửa lại.
Vương Đông nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cung kính nói: " V tiên sinh chúng tôi muốn gặp là cô, đi theo tôi."
Anh ta xoay người, đi về phía thang máy.
Hoắc Vi Vũ cũng muốn nói chuyện của Minh Nặc với V tiên sinh, liền đi theo Vương Đông ra cửa.
Trên xe.
Vương Đông mỉm cười nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi bên ghế phụ, "Tôi cảm thấy V tiên sinh chúng tôi tương đối để ý tới cô, nếu không, cô làm phụ nữ của V tiên sinh đi, V tiên sinh rất cưng chiều phụ nữ."
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, có chút châm chọc, liếc về phía Vương Đông, trêu chọc nói: "Cưng chiều phụ nữ như vậy, sao lại để vợ chạy trốn?"
Trên mặt Vương Đông có chút xấu hổ, bị bẽ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635378/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.