Cô khó hiểu nhìn về phía Cố Cảo Đình, theo bản năng ôm chặt quần áo trên người.
Bất thình lình, cô vẫn không có chuẩn bị tốt.
Cố Cảo Đình liếc cô.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy cổ áo, không có động tác cho bước tiếp theo.
"Cô đang nghỉ gì?" Cố Cảo Đình nhíu mày, "Tôi muốn xem vết thương sau lưng cô."
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh.
Được rồi, cô hiểu sai rồi.
"Đã không có việc gì, thuốc lần trước anh cho tôi vẫn còn, một lát tôi thoa lên là được." Hoắc Vi Vũ đi ngang qua người anh.
Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô, "Vết thương ở sau lưng cô, cô nhìn tới được sao?"
"Nhìn không tới, tóm lại vẫn có cảm giác." Cô hất tay của anh ra.
Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô, "Hoặc là, cô hi vọng tôi cởi giúp cô?"
Trái tim của Hoắc Vi Vũ nhảy dựng lên, có chút co quắp.
"Biết rồi." cô xoay người, đi tới phòng của mình.
Phòng của cô cũng bị lục lọi, máy tính còn mở, mặt bàn rất sạch sẽ, như là bị cách thức hóa.
Ngăn kéo cô khóa lại cũng bị phá hủy.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm không tốt, mở ra ngăn kéo, bên trong trống rỗng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô đỏ bừng, sức lực trên tay càng mạnh hơn.
Cố Cảo Đình nhìn dáng vẻ thương tâm tôi nghiệp của cô, trong lòng căng thẳng, lo lắng hỏi: "Mất đồ gì sao?"
"Thuốc, lọ thuốc hít, đó là thứ ba tôi thích nhất, tôi rất khó khăn mới mua về được, còn có bộ trang sức mẹ để lại cho tôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635382/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.