Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, những việc này, cô đều không biết.
Trong lòng có một thanh âm, cô nguyện ý tin tưởng anh.
Nhưng, cũng cảm thấy ủy khuất.
Anh không biết cô đã trải qua ba ngày như vậy.
Cô độc, bất lực, bàng hoàng, đau lòng.
Mỗi ngày đều tựa cửa mong chờ, như là một con chó nhỏ không nhà để về.
thậm chí cô cảm thấy, thế giới của cô so với phòng tối còn u ám hơn.
cảm xúc Hoắc Vi Vũ lay động khá lớn, cúi đầu, đôi mắt rưng rưng.
Cố Cảo Đình nâng lên cằm cô, nhìn mắt cô ngấn lệ.
Nếu muốn lại nghe cô nói thích anh, đoán chừng, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.
tính cô quật cường giống như là trâu.
Thôi.
Ai bảo anh yêu cô vô cùng.
Cô có một chút đáp lại, tâm tình anh vô cùng sung sướng.
“Còn tức giận sao?” Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
Hoắc Vi Vũ tự cho là kiên cường, cô cũng không thích lưu nước mắt.
Nước mắt là tượng trưng cho yếu đuối, đối với giải quyết sự việc một chút đều không có trợ giúp.
Nhưng lúc này, anh hỏi một câu, còn tức giận phải không?
Giống như là bom cay.
tuyến lệ giống như là được khai thông, không khống chế được, chảy ra.
Lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu.
Cô cũng không tức giận, chỉ là khổ sở, hiện tại, đã biết chân tướng, lại càng thêm khổ sở.
Giống như tất cả ủy khuất, đều có đáp lại.
Muốn cười, chính là, nước mắt lăn xuống càng thêm lợi hại.
Cố Cảo Đình đau lòng, hôn nước mắt cô, thấm vào trong miệng.
Mặn mặn.
Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635413/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.