Cũng tới đây, đi qua ven hồ, cũng chỉ có một nhà anh.
Nếu như nói không phải tới tìm anh, cũng quá giả rồi.
Đã đụng phải anh, có lẽ là ý trời.
Cô lấy nhẫn kim cương trong túi ra, đưa cho Cố Cảo Đình, nói:
"Đồ của anh."
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, trong mắt còn sắc lạnh hơn băng.
Kết quả này anh đã sớm biết, cầm lấy nhẫn kim cương của Hoắc Vi Vũ, ném cho Tương Tử Viện bên cạnh:
"Tặng cho cô chơi."
Lúc này Hoắc Vi Vũ mới phát hiện, Tương Tử Viện ngồi bên cạnh anh.
Giống như Cố Cảo Đình cao cao tại thượng, muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn phụ nữ dạng gì cũng có.
Anh không thích cô, có thể đổi người khác.
Đàn ông bạc tình bạc nghĩa, bạc bẽo như nhau.
Hoắc Vi Vũ câu môi, nở nụ cười rực rỡ.
Phụ nữ cũng có thể như thế.
"Vậy không làm phiền các người nữa." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Cố Cảo Đình nhìn nụ cười của cô, cảm thấy đặc biệt chói mắt, từ ánh mắt của anh, như mang đao, đâm thủng trăm ngàn lỗ trong lòng anh.
Anh giật nhẫn trong tay Tương Tử Viện ném vào hồ.
"Em muốn nó." Tương Tử Viện nũng nịu nói.
Mặt Cố Cảo Đình lạnh như bao phủ một màng sương:
"Loại phụ nữ kia đã dùng qua, không xứng với cô, tôi sẽ mua cho cô cái tốt hơn."
Cố Cảo Đình đóng cửa sổ lại, ngăn cách cô và anh, đạp ga, phóng xe đi mất.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào không khí.
Loại phụ nữ như cô, cùng anh đúng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635475/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.