Cô không thể trở về.
Nhất định phải bảo vệ an toàn cho mình, tài năng không có về sau sẽ thảm.
Hoắc Vi Vũ tự hỏi, đôi mắt lóng lánh ánh sáng.
Cô lái xe đến khu nhà cũ Cố gia,
Mở cửa ra.
Cô vọt thẳng vào, hô:
"Thái Nhã, đi ra cho tôi."
Thái Nhã đang đọc tin tức trong phòng, nghe được âm thanh của Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, mở cửa đi ra, trong mắt lóe lên khủng hoảng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn bà, xông lên trên lầu, chất vấn:
"Tại sao phái người giết tôi?"
Thái Nhã vòng tay trước ngực, nghiêng mặt, ngụy biện nói:
"Tôi không biết cô đang nói gì cả?"
"Rất nhanh bà sẽ biết tôi đang nói cái gì!" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Thái Nhã nắm chặt tay của cô, sợ hãi nói:
"Cô muốn làm gì!"
"Tôi đã đưa ghi hình của bà và Ngụy Tịch Phàm cho bạn của tôi, nếu tôi vô cớ biến mất trong 72 giờ, anh ta sẽ đăng đoạn video đó lên mạng, bà thử giết tôi xem!" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cảnh cáo.
Thái Nhã hận đến nghiến răng, ánh mắt nhìn liếc qua cửa sổ.
Bà xoay người, nắm chặt cánh ta của Hoắc Vi Vũ hô:
"Hoắc Vi Vũ, đừng đẩy tôi, đừng đẩy."
Hoắc Vi Vũ giật mình, rút tay lại.
Nhân thời cơ, Thái Nhã té xuống lầu.
"Mẹ." Cố Kiều Tuyết cùng Ngụy Ngạn Khang vào nhà, nhìn thấy Thái Nhã nằm trên sàn.
Thái Nhã nắm chặt cánh tay phải:
"A aaaa." Trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ trên lầu, nói:
"Tìm ông Lục, giam cô ta lại, còn nữa, gọi anh hai của con đến."
Hoắc Vi Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635502/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.