Không có chỗ để đi, chung quy vẫn phải trả xe lại cho Duật Nghị.
Cô lái xe đến cửa hàng tiện lợi, trong đầu liên tục suy nghĩ.
Cô không hiểu lắm, trước đó còn thích cô, cô cũng không làm gì sai.
Nên giải thích cũng đã giải thích, làm sao lại đột nhiên chán ghét.
Hay là anh không tin tưởng lời nói của cô?
Trong lòng đè nén, một mực bao phủ như mưa bụi.
Khó chịu, lại tìm không được lối ra.
Duật Nghị chờ thật lâu, đói bụng, ăn mì tại cửa hàng tiện lợi.
Anh nhìn thấy xe tới, cũng không ăn nữa, lập tức vọt ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ ngừng trước mặt anh, mở cửa xe xuống, đưa chìa khóa cho anh.
"Cô chạy xe của tôi, cũng phải có chút phí chứ, nói đi, cô chuẩn bị làm gì đây?" Duật Nghị nhận chìa khóa, liếc cô hỏi.
"Qua nhà tôi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Trong mắt Duật Nghị lóe lên tia sáng:
"Lên giường sao? Nhanh như vậy, chờ tôi mười phút, để tôi chuẩn bị tâm lý tốt."
"Anh suy nghĩ nhiều, trong nhà của tôi có người lắp đặt camera đấy, tôi mời anh ăn cơm." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
"Hả?" Duật Nghị có chút mất mát, nhíu mày, như tên trộm nói:
"Này, tôi không muốn ăn cơm, có thể ăn cái khác không?"
Đôi mắt đen láy của Hoắc Vi Vũ co lại, biết anh nói gì, rất là bất mãn, không khách khí hỏi: "Phân, ăn không?"
Duật Nghị: "..."
"Này, cô không cảm thấy mình thô tục sao?" Duật Nghị ghét bỏ nói.
"Thô tục là gì vậy, ăn được không?" Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nhếch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635590/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.