Một ít?
Mà không phải một cái.
Khẩu vị của tư lệnh thật lớn.
Cô ta cũng thẹn thùng, "Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Cố Cảo Đình cúp máy, đưa di động đưa cho Sở Thanh Vân.
"Diệc Hàm nói, gần đây anh phát hỏa rất lớn." Tâm tình Sở Thanh Vân sung sướng trêu chọc nói.
"Anh quản tốt chuyện của mình là được rồi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Sở Thanh Vân nở nụ cười quyến rũ, trong mắt hiện lên một chút cưng chiều, "Ngày nào bà xã nhà tôi cũng cho tôi ăn no, tôi không đến mức phát hỏa."
Cố Cảo Đình nhìn về phía Sở Thanh Vân, "Không phải cô ta luôn tìm luật sư giỏi để ly hôn với anh sao?"
Sở Thanh Vân dừng xe, "Anh, xuống xe."
Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua, "Anh kêu ai xuống xe!"
Sở Thanh Vân: "..."
"Cô ấy muốn ly hôn, nằm mơ." Sở Thanh Vân xác định nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, "Có chí ắt làm nên."
Sở Thanh Vân lái xe, "Có thể không làm tổn thương nhau không? "
Cố Cảo Đình luôn trấn định, nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước, nghiêm túc nói: "Anh không tổn thương tôi, tôi sẽ không thương tổn anh."
Sở Thanh Vân: "..."
Thần ơi, người hãy quay trở lại, bắt Cổ Cảo Đình đi đi.
Làm hại anh ta nửa đời người rồi, cũng nên đổi người gây họa đi.
*
Buổi chiều, Hoắc Vi Vũ nhìn cách làm sủi cảo trên mạng.
Bột gói sủi cảo Diêu Linh Mễ đều mua sẵn rồi.
Cô làm sủi cảo nhân thịt, còn làm nhân nấm hương.
"Nhìn cũng ngon đó."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635617/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.