Hoắc Vi Vũ từ trên giường đứng lên, cô mở cửa phòng ngủ ra, Duật Nghị cũng bị đánh thức, anh ngồi xuống, ngáp liên tục, hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu?"
"Mấy phút." Hoắc Vi Vũ nói.
"TMD. Tên ngốc nào mới sáng đã tới gõ cửa rồi, không biết người khác còn ngủ sao." Duật Nghị tức giận nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Có vẻ như, cậu ta còn ngốc hơn người gỡ cửa sớm ở ngoài đó, cậu ta không để ý mắng luôn cả mình sao.
Duật Nghị mắng xong, cũng phát hiện vấn đề, cười hì hì với Hoắc Vi Vũ: “Tôi không tính."
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ cười, không để ý tới cậu ta, cô đi mở cửa.
Đôi mắt của Ngụy Ngạn Khang đỏ bừng đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn cô, chất vấn: "Vì sao không tới tìm anh hả?"
"Không cần tìm anh thì không tìm chứ sao." Hoắc Vi Vũ lạnh như băng nói.
"Em không muốn biết bà ấy ở đâu sao?" Ngụy Ngạn Khang không tin.
Ở trong ấn tượng của anh ta, Hoắc Vi Vũ rất yêu thương ba mẹ của mình.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, lười biếng nói "Anh có thể tìm được, thì tôi nhất định cũng sẽ tìm được."
"Không thể nào, không có anh, em không thể tìm được bà ấy, bởi vì bà ấy hoàn toàn không bước ra cửa, lần đó anh chụp được ảnh đó cũng là ngẫu nhiên mà thôi." Ngụy Ngạn Khang xác định nói.
"Vậy sao?" Cho dù là ngẫu nhiên, cô cũng không muốn tìm anh ta giúp đỡ.
"Tôi biết rồi, anh có thể đi." Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói, đóng cửa.
Ngụy Ngạn Khang ngăn cửa lại, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635770/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.