Giữa trưa
Duật Nghị mặc âu phục chỉnh tề, ngăn nắp đến tìm cô.
Hoắc Vi Vũ vừa nhìn thấy cậu ta, liền nhớ tới câu nói kia của cậu ta: Tự do trôi đi, cuồn cuộn không có giới hạn.
Cô lại muốn để cho cậu ta cút, thật muốn đánh cậu ta?
"Tôi gọi điện thoại cho Hoắc gia rồi, để cho bọn họ ra nghênh đón chúng ta, chúng ta qua đó nghiền nát bọn họ nào." Duật Nghị vừa cười vừa nói, làm một động tác mời.
Đứng ở phía ngoài là tám vệ sĩ cao lớn.
Hoắc Vi Vũ đi về phía thang máy, như có điều suy nghĩ hỏi: "Duật Nghị, trước kia cậu quen mất người bạn gái vậy?
"Cô để ý hả? Đừng lo lắng, lâu nhất chỉ có ba tháng, bây giờ cô đã phá kỷ lục rồi." Duật Nghị tâm tình không tệ nói.
"Có bị cậu tức chết không?" Hoắc Vi Vũ liếc cậu ta hỏi.
"Có, trong đó có một người,lúc mặc quần áo, thoạt nhìn như sóng cả hùng vĩ, sau đó tôi kêu vào phòng, rồi cởi bra, thì thấy vùng đất bằng phẳng, áo lót đều rớt qua ngoài, tôi bị dọa mềm nhũn, kêu cô ta cút, hình như cô ta về nhà thì nhảy lầu." Duật Nghị nhớ lại nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Kỳ thật, cô ta lớn lên cũng không xấu, chẳng qua rõ ràng chỉ cúp A, còn muốn làm giả cup B, kết quả bị sét đánh rồi, tôi ghét nhất người khác lừa gạt tôi." Duật Nghị vừa nói vừa bước vào thang máy.
"Lấy chỉ số thông minh của cậu, cũng không biết ai lừa được cậu?" Hoắc Vi Vũ cười nhạo nói.
Duật Nghị nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635772/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.