Anh bình tĩnh nhìn cô, trầm tĩnh giống như là hơi thở thần chết đang tới gần.
trong lòng Hoắc Vi Vũ sợ hãi.
“ý của tôi là, lúc anh còn chưa có lớn lên.” Hoắc Vi Vũ giải thích một câu, đôi mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng anh.
“nói chuyện với cô thật đúng là lao lực, Duật Nghị và Cố Cảo Đình làm sao chịu được cô?” Giang Hạo Trần vô ngữ, một ngụm uống sạch ly trà.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, hơi nước ngập trong mắt, kéo kéo khóe miệng.
Phỏng chừng Cố Cảo Đình cũng chịu không nổi.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không giống như hôm nay, đường ai nấy đi.
Đem tính tình thối tha quá cứng rắn rút sạch, có thể hay không, cô có thể làm cho người ta thích vài phần.
Giống như Thủy Miểu Miểu.
Đáng tiếc, cô là Hoắc Vi Vũ, cô nhu mì không được.
“Nói đi, kính cẩn lắng nghe.” Hoắc Vi Vũ nói, liếc hướng anh.
Anh lại rót một ly trà, uống một ngụm, nói: “mẹ Phùng Tri Dao nhớ con gái mình, khiến cho cha Giang Khả bắt Phùng Tri Dao về, vài năm sau, Phùng Tri Dao tìm được cơ hội, mật báo cho cha của mình.
Cố Cảo Đình và cha của Phùng Tri Dao rất có cảm tình cách mạng, mang theo phân đội nhỏ đi cứu mẹ con Phùng Tri Dao.
Lúc này, mẹ của Phùng Tri Dao và Phùng Tri Dao khắc khẩu, bị thương, ký ức khôi phục.
bà lựa chọn thanh mai trúc mã là cha của Giang Khả, cố ý thiết kế bẫy rập, chỉ là bọn họ xem nhẹ năng lực Cố Cảo Đình.
Anh mang theo phân đội nhỏ phá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635833/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.