Cố Cảo Đình mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đều là dấu vết móng tay anh bấu.
Có chút, đã bấu vào thịt.
Trời biết, anh bảo trì lạnh nhạt, tốn nhiều ít sức lực.
Chung quy, vẫn là nhịn không được, để cho cô nói.
Đáng tiếc, cô đã không còn lời nào để nói.
Cố Cảo Đình nhắm mắt lại, mày kiếm nhíu lại.
Xem như bình tĩnh, anh đang ẩn nhẫn cực độ sắp bùng nổ hỏa khí.
“Cảo Đình.” Đan Địch Tư Lục Phỉ đã trở lại, bát quái hỏi: “hóa ra, bạn trai trước kia của cô ta là em rể anh hả, trách không được, em thấy thái độ cô ta đối với anh vẫn luôn rất kỳ quái.”
Cố Cảo Đình mở to mắt, lạnh băng đứng lên, liếc Đan Địch Tư Lục Phỉ, “Tôi không nghĩ đến cô ta, tôi đi ra ngoài chạy bộ.”
“Đã khuya rồi.” Đan Địch Tư Lục Phỉ làm nũng nói.
Cố Cảo Đình không cho phép cự tuyệt anh, giống như báo hoang chạy như bay ra ngoài, biến mất ở trong bóng đêm.
Đan Địch Tư Lục Phỉ thở dài một hơi.
trước kia cô theo Tô Bồi Ân, ít nhất, Tô Bồi Ân sẽ tương hỗ với cô, cũng sẽ cười với cô, có đôi khi nói chuyện khó nghe, nhưng mà, ánh mắt làm cô mê muội, làm cô bất tri bất giác đắm chìm ở bên trong, không thể tự kềm chế.
Chỉ là, quá khó theo đuổi, cũng bởi vì Tô Bồi Ân, cô mất đi cơ hội làm đệ nhất phu nhân.
Cố Cảo Đình, một dạng nam thần trong truyền thuyết, thoạt nhìn nhân tâm lay động, nhưng khi tiếp xúc tới, anh chính là khối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635939/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.