Tô Bồi Ân nhíu mày, nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ, bàn giao nói:
"Hiện tai tôi giúp bọn họ kéo dài thời gian, cô tìm chỗ an toàn đứng, nhìn thấy máy bay trực thăng thì lên mái nhà."
Đan Địch Tư Lục Phỉ cảm động.
"Bồi Ân, kỳ thật em không có quên anh. Em gả cho Cố Cảo Đình, là cha em ép. Người em yêu chỉ có anh." Đan Địch Tư Lục Phỉ ôn nhu nói.
Tô Bồi Ân có chút bực bội:
"Đừng làm bộ dạng như vậy nhìn tôi, tôi kéo dài thời gian không phải vì cô, cô hư tình giả ý vô dụng, cô cho rằng vừa rồi tôi không biết cô định làm gì sao? Nếu không phải Tát Lạp tiến đến, cô đã cởi sạch áo đứng trước mặt Cố Cảo Đình rồi."
Đan Địch Tư Lục Phỉ ngừng một chút, ủy khuất nói:
"Không có, thì ra anh nghĩ em như vậy sao?"
"Tôi không có thời gian cùng cô nói nhảm, cố mà trân quý trước mắt đi, bắt cá hai tay dễ trở mình, tại nước G nhận qua bài học thê thảm còn chưa ngộ ra sao? Cô cho rằng ai cũng theo cô à, ngốc nghếch." Tô Bồi Ân nói, nhìn người của Tát Lạp sắp đến gần.
Hỏa lực mãnh liệt.
Tô Bồi Ân nhảy xuống nóc lầu.
Xoát một chút, nguồn điện bị ngắt, tối thui.
Hoắc Vi Vũ vừa đi xuống dưới lầu, kéo màn cửa lên, một chút ánh sáng cũng không có.
"Cố Cảo Đình, anh ở đâu?" Hoắc Vi Vũ hô.
Cô biết, anh có thể nghe thấy.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia sắc bén, cho dù tối thui, anh cũng như con báo săn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635946/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.