Đành phải ra ngoài thu thập tài liệu trước.
Buổi tối sau khi tan làm, cô đạp xe đạp về nhà, còn chưa tới sân, cô đã thấy một đám trẻ chơi đùa dưới cây đa trăm năm từ xa.
Cô vừa nhìn đã thấy Niệm Niệm mặc váy đỏ, giữa một đám trẻ ăn mặc bẩn thỉu, làn da trắng nõn của cô bé giống như một miếng đậu phụ non, chiếc váy màu đỏ rực, giống như nụ hoa xinh đẹp núp giữa những chiếc lá xanh, khiến người ta chú ý tới cô bé ngay lập tức.
Nhưng một giây sau, cô đã thấy hai đứa trẻ khiến người ta khó chịu- Đôi song sinh nghịch ngợm của Lâu Mạn Lệ.
Đôi song sinh nổi tiếng nghịch ngợm ở căn cứ, động một chút là đánh nhau với người khác, hai cậu bé thường xuyên bị cha mẹ của những đứa trẻ khác tìm tới nhà, nhưng Lâu Mạn Lệ rất cưng chiều con của mình, chưa từng thấy cô ta đánh đôi song sinh bao giờ.
Bạch Du sợ Niệm Niệm chịu thiệt thòi, thế là đẩy nhanh tăng tốc độ.
Nào ngờ ý nghĩ này vừa lóe qua trong đầu cô thì giây sau một cậu bé khá lớn trong đôi song sinh đã chạy tới sau lưng Niệm Niệm, giơ chân lên, đạp vào m.ô.n.g của Niệm Niệm.
Niệm Niệm không biết sau lưng có người chạy tới, ngay lập tức bị đạp ra ngoài, sau đó ngã một cái “Phịch” xuống mặt đất.
Niệm Niệm òa khóc.
Bạch Du nổi giận.
Cô xuống xe chạy tới rồi nhấc chân lên, đạp bay đứa trẻ nghịch ngợm.
“Oa, đau quá, mẹ ơi huhuhuhu…”
Kim Đại Bảo ngã “Phịch” xuống đất như chó ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2697481/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.