Lâm Hướng Tuyết nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ấy, cô ấy không nhịn được mà bật cười: “Đùa với anh mà thôi, anh thật sự cho rằng em là người không chuyện à?”
Tằng Cảnh Lâm run lên, lúc này anh ấy mới nở nụ cười ngại ngùng, khựng lại một lúc rồi nói: “À đúng rồi. Hình như bữa nay anh đã thấy bạn thân của em ở nhà ga, chính là đồng chí nữ Bạch Du kia.”
“Hả? Anh gặp được Bạch Du? Cậu ấy tới thủ đô rồi?”
Lâm Hướng Tuyết phấn khích kêu lên, nhảy nhót vài vòng ngay tại chỗ giống như một con sóc nhỏ.
Kề từ lúc rời khỏi đảo Quỳnh Châu vào lần trước, cô ấy đã không gặp Bạch Du một năm. Cô ấy thật sự rất nhớ Bạch Du, nếu không phải thời gian không cho phép, cô ấy ước có thể tới kiếm Bạch Du để ôn chuyện ngay bây giờ.
Tằng Cảnh Lâm thấy dáng vẻ của cô ấy đáng yêu như vậy, khóe miệng cong lên theo bản năng, anh ấy khựng lại một lúc rồi mới: “Chẳng lẽ không định hỏi là tại sao anh lại chạy tới nhà ga ư?”
Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, vậy tại sao anh lại chạy tới nhà ga? Anh đón ai à?”
Tằng Cảnh Lâm nhìn vào mắt cô ấy rồi gật đầu: “Đúng vậy, khi anh vào Đại Học có quen một người anh em rất thân, lúc trước nếu không nhờ có anh ấy nhảy xuống hồ băng để cứu anh lên thì anh đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Lâm Hướng Tuyết biết chuyện này, sau khi cô ấy nghe chồng nói thì lập tức bước tới nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2700534/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.