Bạch Du đẩy đám người ra: “Làm phiền nhường đường, tôi là người thân của bé trai.”
Nghe nói là người thân của cậu bé, đám đông nhanh chóng nhường đường.
Tập Lục Thừa nhìn thấy Bạch Du, cậu bé không kìm được nữa, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, không giống như những đứa trẻ khác khóc, cậu bé chỉ rơi nước mắt chứ không khóc thành tiếng, nhưng chính vì vậy mà càng khiến người ta đau lòng.
Bản tính lương thiện của Bạch Du như bị cái gì đó đ.â.m một cái, cô ngồi xuống sờ vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé: “Không sao, không phải sợ, cô Bạch tới rồi.”
Bởi vì lời này của cô mà Tập Lục Thừa càng khóc dữ dội hơn, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
TBC
Cậu bé không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Du thì cậu bé đã không kìm nén được nữa.
Thật là mất mặt, nhưng cậu bé chỉ khóc lần này thôi, sau này cậu bé tuyệt đối nhất định sẽ không khóc nữa.
Mọi người thấy dáng vẻ nước mắt hạt lớn hạt nhỏ của Tập Lục Thừa rơi xuống, lỗ mũi đều không khỏi ê ẩm.
Bạch Du kiểm tra vết thương của cậu bé một cách đơn giản, tấm biển rơi xuống sượt qua trán cậu, khiến trán cậu bé bị trầy xước nên m.á.u chảy đầy mặt nhưng vết thương này thực ra không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn là ở chân cậu bé, cô chỉ chạm nhẹ mà cậu bé đã kêu lên đau đớn, có lẽ là bị gãy xương.
Nhớ tới dáng vẻ Ngô Hiểu Nghi bế con gái của Ngô Hiểu Ngọc chạy như điên, Bạch Du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/2700647/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.