Vương Diễm Bình hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nói, mày quen Chu Chiêu Chiêu từ khi nào?” Hắn túm lấy tóc cô, tát thẳng hai cái đánh bốp vào mặt, “Mày tưởng mày là ai hả? Được lắm à?”
“Hả? Có phải mày định dựa vào Chu Chiêu Chiêu để bám lấy Chu Chính Văn, hòng ăn sung mặc sướng không?” Chu Đại Chí trừng mắt, giọng lạnh như băng.
“Đồ khốn, mày đừng có mơ!” Hắn gầm lên trong cơn thịnh nộ.
“Em không có…” Vương Diễm Bình khóc nức nở, “Em đã giải thích bao nhiêu lần rồi, người ta chỉ đến mượn cái cuốc, em còn chẳng dám nói thêm lời nào…”
“Hả? Mày còn muốn nói thêm bao nhiêu câu nữa?” Chu Đại Chí lại giơ tay, một cái tát nữa đập mạnh vào mặt cô, “Mày nghĩ tao vô dụng, không kiếm được tiền phải không?”
“Mày lại muốn trở về thành phố rồi hả?”
“Em không có mà…” Vương Diễm Bình lắc đầu tuyệt vọng, nhưng Chu Đại Chí chẳng thèm để ý.
Hắn tiếp tục đánh, từng cú, từng cú, không ngừng dội xuống thân thể gầy yếu của cô.
Lần này, hắn không đánh vào mặt nữa.
"Mẹ ơi…" Tiếng gọi khẽ của đứa trẻ kéo Chu Đại Chí trở về với thực tại. Hắn nhìn người vợ đang bầm dập, mặt mũi tèm lem trước mắt, bỗng "cộp" một tiếng quỳ sụp xuống đất.
"Diễm Bình… anh xin lỗi em!" Chu Đại Chí tự tát mình liên tiếp mấy cái, giọng nghẹn lại, "Sao anh lại không kìm được tay… lại đánh em nữa rồi…"
Hắn giơ tay định chạm vào mặt vợ, nhưng Vương Diễm Bình hoảng sợ co người né tránh.
"Anh xin em, đừng làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2745462/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.