Khi gặp gấu ngoài tự nhiên, tuyệt đối không được chạy, nếu không sẽ khiến gấu đuổi theo.
Nhưng điều này thực sự thử thách tâm lý con người.
Chu Chính Vũ phía sau không nhìn thấy gấu, chỉ có thể tưởng tượng, rồi tự mình dọa mình.
Vốn dĩ, con gấu có lẽ chỉ đi ngang qua cửa miếu, nhưng hắn vừa hét lên vừa đẩy Thẩm Kiến Tân một cái.
Thế là Thẩm Kiến Tân cũng phải chạy theo.
Gấu đen nghe tiếng động liền đuổi theo, Chu Chính Vũ chạy nhanh như gió.
Xui xẻo thay, hướng hắn chạy lại thẳng ra phía sông, trước mặt là dòng nước chảy xiết, sau lưng là gấu đen hung dữ.
Chu Chính Vũ không suy nghĩ nhảy ngay xuống sông.
Hắn biết bơi, rơi xuống sông vẫn còn cơ hội sống. Nhưng Thẩm Kiến Tân thì khác, hắn không biết bơi.
...
...
Chỉ chần chừ một chút, gấu đã đuổi kịp.
Một cái đớp cắn đứt nửa cánh tay hắn.
Khi gấu tấn công lần thứ hai, dù đau đớn nhưng Thẩm Kiến Tân vẫn né được.
Nơi này địa hình trơn trượt, trong lúc né tránh, con gấu không may trượt chân rơi xuống sông.
Còn Thẩm Kiến Tân thì ngất đi bên bờ sông.
Trở lại phía Chu Chính Văn, ông kiên quyết đứng im bất động.
Phiêu Vũ Miên Miên
Gấu đen vốn đã mù, lại bị tiếng động của Chu Chính Vũ và Thẩm Kiến Tân thu hút, nên chạy qua người ông mà đuổi theo hai người kia.
Khi gấu đã đi xa, Chu Chính Văn mới dám cử động, nhưng vấn đề là sau trận đối đầu vừa rồi, ông đã kiệt sức.
Từ sớm, Chu Chính Văn đã quan sát kỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2745554/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.