Dương Duy Lực lần theo hướng tiếng động, từ xa đã thấy một ngôi miếu hoang ẩn hiện giữa rừng cây.
Trong màn mưa dường như còn phảng phất mùi m.á.u tanh.
Là quân nhân, Dương Duy Lực có khứu giác cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng lần theo mùi m.á.u tìm đến.
Trong miếu có dấu vết đánh nhau, vũng m.á.u trên nền đất. Anh quỳ xuống dùng tay chạm vào vũng máu, chân mày nhíu lại.
Đột nhiên, tai anh khẽ động.
Dương Duy Lực đứng phắt dậy, cảnh giác chạy về hướng có tiếng động.
Cách miếu không xa có một con suối, một bóng người nằm gục trên tảng đá cạnh bờ.
Khoảnh khắc đó, tim Dương Duy Lực như ngừng đập.
Người đàn ông từng bình thản trước mọi sóng gió, giờ phút này lại run sợ.
...
...
Anh gần như không dám bước tới.
Tình cảm cha con Chu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu vô cùng sâu nặng, nếu chuyện gì xảy ra, cô sẽ đau lòng đến mức nào?
Dù trước đó cô luôn tỏ ra bình tĩnh.
Ư ử...
Người kia chưa chết, đang rên rỉ đau đớn.
Giọng này?
Dương Duy Lực chạy nhanh tới, chỉ thấy người đó nằm sấp trên đá, toàn thân đầm đìa máu, nghiêm trọng nhất là mất một nửa cánh tay.
"Cứu... cứu tôi..." Thẩm Kiến Tân mê man kêu lên.
"Chu Chính Văn đâu?" Dương Duy Lực hỏi.
"Cứu tôi." Thẩm Kiến Tân đau đớn van xin, "Xin hãy cứu tôi..."
Hắn đau đến mức sợ hãi tột cùng.
Giá như biết trước sẽ gặp gấu đen, hắn đã không tham lam tiền bạc của Chu Chính Văn.
Thẩm Kiến Tân hối hận rơi nước mắt.
Nhưng đã quá muộn.
Tay còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2745553/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.