Sáng hôm sau, khi Chu Chiêu Chiêu đến trường, vừa bước qua cổng trường đã thấy một chiếc xe cứu thương lao vút qua bên cạnh.
Lúc đầu, cô không để ý lắm, nhưng đi thêm một đoạn ngắn thì thấy ba năm người đứng tụm lại bàn tán.
Có học sinh đi ngang qua còn thì thào: "Đáng sợ quá, sao lại nhảy lầu chứ?"
Chu Chiêu Chiêu không nghe rõ, nhưng khi tiến gần đến văn phòng khoa, cô thấy đám đông tụ tập càng đông hơn.
Cửa vào khoa đã bị cảnh sát phong tỏa bằng băng keo cảnh giới.
"Cô Chu, cô đến rồi." Có người gọi cô.
"Thầy Lưu, chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên hỏi.
"Ôi," thầy Lưu thở dài, "Chuyện hôm qua ở trường, cô biết chưa?"
"Chuyện gì vậy?" Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.
...
"Là chuyện chồng của cô Dương dẫn người đến trường ấy," thầy Lưu hạ giọng, "Ai ngờ cô ấy lại nghĩ quẩn, nhảy lầu tự tử."
"Nhảy lầu?" Chu Chiêu Chiêu sững người.
Hôm qua, cô mới gặp cô giáo ấy, một người phụ nữ gầy gò, bị chồng dẫn người đến đánh đập, mắng chửi nhưng không hề thanh minh, chỉ cúi đầu, lắc đầu khi bị nói quá đáng.
Lúc đó, Chu Chiêu Chiêu đã nghĩ có lẽ có hiểu lầm gì đó, nhưng cô giáo ấy không giải thích.
Ai ngờ, cô ấy lại chọn cách kết thúc cuộc đời mình.
"Nhảy ngay tại tòa nhà này, giờ cảnh sát đã phong tỏa để điều tra xem có phải bị sát hại không," thầy Lưu lắc đầu, "Hôm nay chắc không vào văn phòng được rồi."
Chu Chiêu Chiêu không quen cô Dương, cũng không thân với thầy Lưu, hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/2749837/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.