Tiêu Trì Phong cũng mặc kệ bố mẹ anh thương lượng chuyện của anh và Thẩm Thanh Song.
Anh nghĩ đến chuyện anh và Thẩm Thanh Song cũng chỉ là chuyện của hai người, không liên quan đến người khác.
Cho dù bố mẹ anh, cũng chỉ có quyền biết, không có quyền can thiệp.
Đối với lo lắng của bố mẹ anh về việc liệu có ảnh hưởng đến gia đình không, chuyện thân phận và địa vị không xứng, dùng loại hình hôn nhân để củng cố địa vị của họ, anh đều cười nhạt.
Bây giờ ai có thể uy hiếp đến địa vị của anh?Cho dù không dựa vào hôn nhân, anh vẫn có thể giữ vững vị trí hiện tại, ai dám nghĩ động tới anh?Những kẻ không có mắt dám ra tay khiêu chiến với anh đều hóa thành một đống xương khô, đi tìm Diêm Vương đầu thai chuyển thế.
Khóe miệng Tiêu Trì Phong giương lên cười lãnh lẽo, anh thật muốn nhìn một chút xem kẻ nào có lá gan mà dám đến khiêu chiến quyền uy của anh?Mưa gió ngoài kia, anh sẽ chống đỡ để không có điều gì quấy nhiễu đến Tiểu Song Song.
Tiểu Song Song của anh chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh, làm anh vui vẻ và là một áo bông nhỏ của anh là được rồi.
Tưởng tượng đến thân thể mềm mại uyển chuyển của cô, còn có bộ dạng cô dưới thân mình khóc lóc cầu xin, Tiêu Trì Phong liền cảm thấy cả người nóng lên, muốn nhanh chóng về nhà.
Anh hận không thể quay về bên cô ngay lập tức, chỉ cần bảo vệ cô, yêu cô cả đời là được.
Nếu Bắc Kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-nong-bong-vo-yeu-qua-ngang-nguoc/1776914/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.