Giao thừa, tuyết lớn bay tán loạn. Trên mái nhà, trên nhánh cây trong viện đều phủ một tầng tuyết thật dày. Chỉ qua một đêm khắp nơi đã trở thành thế giới trắng xóa.
Tề Hàm ngơ ngác ngồi trên bậc thang dọc hành lang, mặc áo bông mang giày ấm, hai tay luồn trong ống tay áo, ánh mắt thẳng tắp nhìn tiểu viện trắng xóa.
Tề Hàm đã ở biệt viện được hơn một tháng, ngoại trừ mấy ngày vừa mới tới có chút lo lắng đề phòng, từ sau khi bái tiên sinh, cuộc sống hằng ngày của nó mới chân chính giống người khác. Nó hiểu được hóa ra cảm giác có trưởng bối yêu thương là như thế này, dù trên người mặc loại quần áo gì đi chăng nữa trong lòng đều sẽ ấm áp.
Tiên sinh... Tề Hàm thậm chí không dám đánh giá thầm trong lòng người nó kính sợ nhất. Chỉ là tuổi tác y rõ ràng còn không lớn bằng Phong ca ca, sao có thể uy nghiêm như vậy? Thậm chí y chưa bao giờ nổi giận phát hỏa! Một ánh mắt nhàn nhạt cũng đủ khiến nó sợ đến thấu xương!
Ngược lại Sở gia nhìn tuy cường tráng hung hãn... Tề Hàm vĩnh viễn không quên được lần Phong ca ca phải chịu trách phạt... nhưng chăm sóc nó cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, thường hay cười với nó, sờ sờ đầu gọi nó là "Hàm nhi".
"Hàm nhi"! Nghe tốt bao nhiêu!
Tề Hàm trộm chôn khuôn mặt lạnh lẽo nhưng đang cười tươi kia giữa hai đầu gối, trong lòng vui vẻ nhảy nhót. Chỉ tiếc, từ sau ngày bái sư, tiên sinh không còn gọi nó như vậy. Tề Hàm ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522051/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.