Tề Hàm thật sự không muốn đi, hắn và Mạc Băng đoán được hành tung của tiên sinh, nhưng cũng không thể xác định; hơn nữa hiện tại võ công hắn chưa khôi phục, bên ngoài rối loạn ai biết sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì. Trái lại ở lại Tung Thiên giáo là lựa chọn tốt nhất, là dân Tây Xuyên, tất cả căn cơ của Tung Thiên giáo đều ở đây, mặc dù không nhúng tay vào dân loạn lần này, tin tức ở đây của Dịch Thư Vân tất nhiên nhanh nhạy nhất. Vậy nên tiên sinh bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, có lẽ hắn cũng có thể biết được rất nhanh.
Đây chính là suy tính trong lòng Tề Hàm.
Nghe Tề Hàm nói không đi, Dịch Thư Vân quả thật có chút giật mình. Mấy ngày qua, đối với "đại sư huynh" nhỏ hơn mình một hai tuổi này hắn đã hiểu rõ một chút, nói Tề Hàm là quân tử khiêm tốn tuyệt không quá đáng, ôn hòa lại mềm lòng, bụng dạ rộng rãi không tính kế người; nhưng có vài nguyên tắc giữ rất chặt, ngẫu nhiên chạm vào điểm mấu chốt, cũng có lời lẽ sắc bén; thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cực hiếm khi lộ ra ngoài...
Là một người từ nhỏ gánh vác vận mệnh của chính mình và bậc trưởng bối, trưởng thành trong âm mưu và gϊếŧ chóc, trong lòng Dịch Thư Vân rất hâm mộ sự đơn thuần của Tề Hàm... bởi vì chỉ có người được bảo hộ rất tốt, mới có thể có tính cách như vậy...
"Quân công tử muốn lưu lại, ta tất nhiên không có ý kiến, Tung Thiên giáo hoan nghênh vô cùng." Dịch Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522356/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.