Chương ba. Đã d ạy c ái gì!
"Sở gia, thiếu gia trận này..." Ngoài cửa phòng, Tần Phong lo lắng nói, "Sợ rằng phải chịu khổ... Mỗi ngày điều trị hết khí lực, cả người hắn cực kỳ mẫn cảm, ngay cả gió thổi mạnh vào mặt cũng đau... Vừa rồi một cái tát của chủ tử, e là đã quá nặng..."
Sao Sở Hán Sinh không biết tình huống Tề Hàm lúc này, "Ngươi cho rằng ta không đau lòng! Nhưng tình huống khi đó dọa người bao nhiêu không phải ngươi không nhìn thấy! Cột buồm chính có chút bất ổn, nhưng gia sớm đã có chuẩn bị, nơi nào cần hắn tự mình mạo hiểm! Hiện tại thân phận hắn là gì, trường hợp như vậy, hắn có thể lăn lộn vào sao? Ta đã nói với ngươi, trận đòn này không đánh nhẹ được, hắn chịu được thì chịu, không chịu được... cũng phải chịu!"
Thời khắc này vẻ mặt và giọng nói Sở Hán Sinh không khác gì Quân Mặc Ninh, bởi vì Sở cao to vẫn luôn đứng ở góc độ suy nghĩ vấn đề của Quân Mặc Ninh từ lâu đã nghĩ mọi thứ đến thấu đáo.
Không nói đến chuyện lần này Quân Mặc Ninh khăng khăng làm theo ý mình dẫn vua của một nước ra ngoài chịu trách nhiệm nhiều bao nhiêu, sơ suất một cái, có thể liền hủy gia diệt môn; cho dù giữa bọn họ chỉ đơn thuần là thầy trò, Quân Mặc Ninh y cũng sẽ không cho phép đứa nhỏ y kéo trở về từ Quỷ Môn Quan mấy lần, lại một lần nữa bước vào cảnh sống chết.
Người chưa thật sự sinh hoạt trên biển, sẽ không hiểu được khi biển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-lam-thien-ha-so-lai-kinh/1522512/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.