Buổi trưa Tô Cẩn Nghiêm trở về nhà họ Tô, bác sĩ nhà họ Tô đã đến khám vì ông cụ bị cảm lạnh.
Nhìn bác sĩ đo huyết áp cho ông cụ, Tô Cẩn Nghiêm mới nhận ra từ khi anh nhập ngũ, anh thực sự không chăm lo gì cho gia đình mình chứ đừng nói đến chăm sóc ông cụ, anh không khỏi tự trách.
Sau khi kiểm tra xong bác sĩ đi ra khỏi phòng, Tô Cẩn Nghiêm đi theo ông ta, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lâm, ba tôi ổn chứ?”
Bác sĩ Lâm liếc nhìn anh, cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là cảm cúm thông thường thôi, do ông cụ ngày càng lớn tuổi, Tô tổng cũng không yên tâm, nên bảo tôi đến xem một chút.”
Nghe lời bác sĩ Lâm nói, lông mày vốn cau có của Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới giãn ra một chút, nỗi lo lắng trong lòng anh cũng nhẹ bớt, anh nhìn bác sĩ Lâm, nói: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn ông.”
“Chuyện nên làm mà.” Bác sĩ Lâm mỉm cười với anh, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước nhé.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, tiễn ông ra ngoài.
Sau khi tiễn bác sĩ Lâm rồi trở lại phòng của ông cụ, ông cụ đang ngồi dựa vào giường, thấy anh bước vào, ông cười tươi hỏi: “Sao con về đột ngột vậy?”
Tô Cẩn Nghiêm mang nụ cười nhạt trên khóe miệng ngồi xuống bên giường, nói: “Một thời gian trước con có bị thương, thời gian này không thể tập luyện, cho nên con về.”
“Con bị thương sao?” Nghe anh nói mình bị thương, ông cụ cau mày có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-nhan-tai-thuong/909879/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.