"Làm sao vậy?" Lục Hu bên cạnh nghi hoặc nói.
"Không có," tôi thất thần trong nháy mắt, rồi sau đó cúi đầu nhìn nơi hai tay chúng tôi giao nhau, chậm rãi lặp lại một lần, "Không có việc gì."
Lục Hu lôi kéo tay của tôi, đi về phía trước.
Bóng dáng của anh ở phía trước, tốc độ không nhanh, cũng không chậm, giữa đám đông như ẩn như hiện.
Rõ ràng chỉ có không đến trăm mét khoảng cách, nhưng lại xa cách tự chân trời.
Đường cũng không dài.
Mỗi một khoảnh khắc thời gian đều bị kéo dài đến vô hạn.
Hơn mười năm từng tí từng tí diễn qua trong đầu, từng màn từng màn kịch câm ngắt quãng không chịu khống chế xuất ra, diễn lại nhiều lần.Anh đi xuống cầu vượt, quẹo ở khúc quanh, đứng ở giao lộ bắt đầu đợi đèn xanh đèn đỏ.
Tôi nghĩ tôi còn chưa đủ kiên cường, mỗi một giây một phút này đối với tôi mà nói đều là dày vò.
Đèn đỏ bắt đầu lấp lánh...
Lục Hu nắm lấy tôi từ phía sau anh đi qua.
Đèn xanh sáng lên.
Anh đồng thời bước bước chân, đi về con phố đối diện...
Tại một khắc tiếp cận vô hạn kia, tôi nhịn không được nghĩ, nếu một giây này, anh quay đầu lại, có thể thấy tôi hay không? Nhưng anh không có quay đầu.
Vẫn giống như trước kia, mỗi một lần đều là tôi ngóng nhìn bóng lưng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, vẫn đi thẳng về phía trước, một lần cũng không có quay đầu.
Ngang qua đường cái, vội vàng hợp vào trong dòng xe cộ, dòng người, tôi sắp nhìn không thấy anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107302/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.