“Nếu là em, mới càng làm cho chị thương tâm…”
Nhâm Tây Cố bỗng nhiên giật mình ngừng lại: “Đây là cái ý tứ gì.”
Tôi tự nhiên là không để ý tới, phát hiện lực đạo cậu đặt trên vai tôi nặng thêm, muốn đem tôi từ trong lòng kéo ra chất vấn.
Tôi thấp giọng kêu: “Đau…”
Cậu vẫn không buông tay, kết quả bó tay bó chân, tới lui hết lần này tới lần khác.
Hai người giằng co đến hơn mười phút, sau cùng cậu oán hận một mực vòng quanh thắt lưng tôi, lui một bước, chiều theo ý tứ của tôi.
Tôi co vai lại, ngón tay nắm chặt vạt áo trước ngực cậu, đột nhiên thấy bản thân rất ti tiện, rõ ràng đã cự tuyệt cậu, nhưng trong thời khắc bị thương lại chiếm dụng sự dịu dàng không thuộc về mình.
Khiến cho tôi còn muốn nghĩ đến người đó một lần. Tôi thấp giọng nói cho bản thân, lúc này đây, tôi có thể triệt để buông xuống.
Tốt nghiệp năm ấy, không có nói cho Ngô Việt là tôi thích cậu ấy, là tiếc nuối cả đời của tôi.
Tôi chưa từng muộn, chỉ là đã bỏ qua.
Cho nên, xin cho phép tôi, nhớ đến Ngô Việt lần sau cùng.
Quay về trong phòng thì đã gần đến hừng đông, sau khi phát tiết hết toàn bộ tâm tình thân thể dường như bị đào móc hết những cảm giác mờ mịt.
Nhâm Tây Cố trực tiếp mang hành lý vào trong nhà tôi, tùy ý đặt ở góc tường.
Có lẽ là thái độ của cậu rất đương nhiên, đầu tôi vẫn còn đang ngu muội, nhất thời không phản ứng ra. Đợi đến khi tôi đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-sinh-ta-da-lao/2107399/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.