Thật ra, bên ngoài có một nhóm người còn muốn khóc hơn cả đám người Hạng Vân Gian. Đó là những người vừa đặt chân vào đấu trường không bao lâu, chưa kịp thấy biển sao trời rộng, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi Thừa Phong, đã mờ mịt bị hệ thống đẩy ra ngoài.
Lúc này, những thanh niên khỏe mạnh với chiều cao trung bình 1m9, bụng ít nhất bốn múi, đang im lặng nhìn màn hình livestream. Đêm khuya, họ ôm gối, đấm giường thụi thụi.
Đống vật tư béo bở đó là của ai? Là của họ!
Mầm tai họa Thừa Phong là do ai nuôi lớn? Cũng là họ!
Cái sự tự tin khiến Hạng Vân Gian và đồng bọn phải im lặng cùng lúc, là do đâu mà có? Là từ họ!
Thừa Phong cướp mạng của họ, lấy di sản của họ, lại còn quay ra giết đồng đội của họ. Thật sự là không có chút nhân đạo nào!
Chưa từng có sinh viên nào bị nuôi béo đến mức này, và cái nồi này, họ phải đội chứ còn ai!
Đối mặt với các thí sinh vào sau, họ đã trả lời không biết bao nhiêu lần câu hỏi: "Có phải mấy người là nội gián không?"
Phản ứng của đám Hạng Vân Gian lúc này mang lại cho họ chút an ủi. Nhưng nghĩ đến việc bọn họ sắp sửa sở hữu cả kho vũ khí của Thừa Phong, họ lại thấy kinh hãi.
Năm con họa quỷ tụ lại một chỗ chính là quần ma loạn vũ. Lúc này, tất cả các thí sinh còn sống sót trong đấu trường đều có thể được gọi là nạn nhân.
Là nguồn cơn của mọi tội ác, họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-su-he-vip-thoi-qua/2261762/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.