"Tại sao!" Thừa Phong không giữ nổi bình tĩnh, cô cất giọng đầy oán trách như muốn rút hết tâm can, "Tại sao không ai đến đón em!"
Phía Hạng Vân Gian im lặng vài giây rồi mới đáp: "Vừa nãy nói rồi, em không bật kênh giao tiếp. Dưới chân núi có quá nhiều người hoạt động, anh tìm một vòng không thấy có chỗ nào thích hợp để nghỉ qua đêm nên đổi hướng. Em tự xoay sở đi, tranh thủ xuống núi sớm chút."
Nghiêm Thận bật cười ha hả, nói rất hùng hồn: "Bởi vì anh là xạ thủ. Em từng thấy xạ thủ nào lủi thủi đơn độc đi hàng nghìn dặm chưa?"
Giang Lâm Hạ thở dài: "Haiz, cuối cùng thì đàn ông biết làm nũng vẫn là người may mắn nhất. Thừa Phong, em cũng nên học theo chút đi."
Tân Khoáng lập tức bắt đầu dạy học: "Lão Hạng, đau chân, muốn cõng, đợi cậu nhé."
"Cút đi!" Giang Lâm Hạ chịu không nổi hét lên, "Lão Hạng qua đây với tôi trước! Chúng ta cùng chia vật tư!"
Thừa Phong vẫn chậm rãi nói: "Em giết được 7 người, em là công thần của đội!"
"Được rồi, anh biết rồi. Thừa Phong giỏi nhất!" Giang Lâm Hạ đáp qua loa, rồi gào lên, "Lão Hạng, nếu còn muốn làm anh em thì qua đây với tôi ngay!"
Phía Hạng Vân Gian có vẻ không được thoải mái, rất lâu sau mới thốt ra một chữ ngắn gọn: "Đợi."
Thừa Phong nhìn chằm chằm vào bản đồ, lòng đầy bi thương. Sau khi xác nhận rằng đám đồng đội plastic này sẽ không đến giúp, cô quyết định tự mình xuống núi, tự lực cánh sinh.
Cô tự nhủ sẽ để họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-su-he-vip-thoi-qua/2261774/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.