Trong suốt mấy chục trận luyện tập với Thừa Phong, theo thống kê chưa chính thức, tần suất chửi thề của Giang Lâm Hạ tăng hơn 50% so với các trận khác.
Đó là sau khi anh đã cố kiềm chế lắm rồi.
Không thể không thừa nhận, anh thực sự ghét đấu với Thừa Phong.
Càng luyện tập nhiều, càng hiểu rõ cô, cảm giác này càng mãnh liệt.
Dù đấu với Hạng Vân Gian mà xui xẻo thua liền mười mấy trận, anh cũng không cảm thấy sự phản kháng xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ như thế này.
Không một đối thủ nào mang đến cho anh cảm giác bối rối, bất an mãnh liệt đến vậy. Nhưng Thừa Phong, người còn chẳng thắng nổi anh nhiều trận lại làm được điều đó.
Những suy nghĩ lộn xộn vừa lóe lên đã bị Giang Lâm Hạ nhanh chóng đè xuống. Anh co đầu gối, phóng đi dọc theo lan can bên lề đường.
Ở khu vực đồng bằng, không gian trở nên rộng rãi hơn. Giang Lâm Hạ đảo mắt nhìn quanh, nhưng không tìm được địa điểm nào thuận lợi để tác chiến.
Quang cảnh xung quanh toàn là những thứ thấp lè tè, đường phố vắng vẻ cùng những bồn hoa lớn chẳng theo quy tắc nào, hoàn toàn vô dụng với anh.
Trước mắt, anh có hai lựa chọn tối ưu nhất, một là lao vào công viên rừng, lợi dụng địa hình gồ ghề để kéo giãn khoảng cách; hai là tiếp tục xuống dốc hoặc chạy vòng quanh, tìm kiếm khu cao ốc nào đó để có lợi thế địa hình.
Cả hai đều có rủi ro bị Thừa Phong phản sát.
Không kịp do dự lâu, nhịp tim đang đập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-su-he-vip-thoi-qua/2261840/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.