Yểm vương phủ.
Tư Đồ Kính tuân theo dặn dò, luôn túc trực bên cạnh Vương Ngọc Lang, trong tay cầm một chiếc mai rùa, thi thoảng lại gieo quẻ.
Càng bói, mồ hôi càng túa ra như mưa.
Quẻ nào cũng đại hung.
Tư Đồ Kính lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm: “Cái vị quỷ cô nãi nãi kia nói có khách không mời, chẳng lẽ là một vị quỷ khách?”
Dựa theo quẻ tượng này, tối nay hắn chín phần chết, một phần sống.
Tư Đồ Kính—tên lang băm này thật muốn khóc. Năm xưa vì muốn an toàn hắn mới từ bỏ thuật số để theo nghề y, thế mà vẫn không thoát nổi tai họa.
Hắn nhìn quanh gian phòng, càng nhìn càng thấy góc nào cũng đáng nghi, đâu đâu cũng làm người ta lạnh sống lưng. Theo nguyên tắc “có chết cũng phải chết minh bạch”, hắn nghiến răng móc ra một bình nhỏ.
Trong bình chứa nước mắt bò, bôi lên mí mắt có thể nhìn thấy quỷ.
Tư Đồ Kính đổ ra một ít, bôi lên mắt. Một luồng khí lạnh lẽo lập tức xông vào con ngươi.
Hắn vừa mở mắt, tim suýt nữa thì ngừng đập.
Một đôi mắt đen kịt vô hồn trừng trừng nhìn chằm chằm hắn.
Người đối diện dường như đang treo ngược trên trần nhà, tựa như một con dơi, không biết đã quan sát hắn trong tư thế này bao lâu rồi.
Tóc gáy Tư Đồ Kính dựng ngược cả lên.
Dùng chút lý trí cuối cùng, hắn run rẩy móc ra một tấm bùa.
BỐP!
Một bạt tay dán thẳng lên trán đối phương, sau đó quay đầu chạy thục mạng.
“A a a a a! Quỷ! Quỷ đến rồi—!”
—
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2770905/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.