Trong phòng, Thanh Vũ đang ngủ say.
Tiêu Trầm Nghiên sải bước đến bên giường, lập tức bắt mạch nàng. Xác nhận nàng vẫn còn hơi thở hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thử đẩy nhẹ nàng nhưng nàng hoàn toàn không phản ứng, khiến hắn nhíu mày.
Mơ hồ, hắn ngửi thấy trên người nàng vương chút mùi rượu.
Trong mùi rượu ấy dường như còn xen lẫn một thứ hương vị kỳ lạ.
“Ứng Như Thị?”
Tiêu Trầm Nghiên gọi thêm một tiếng nhưng nàng vẫn không có phản ứng khiến hàng mày hắn càng nhíu chặt.
Không chần chừ nữa, hắn kéo tấm áo choàng bên cạnh bọc nàng lại thật kỹ rồi ôm chặt vào lòng. Vừa định bước ra ngoài người trong lòng hắn bỗng khẽ cựa quậy.
Tiêu Trầm Nghiên cúi xuống, chạm phải một đôi mắt đẹp phủ đầy men say.
“Ngài đến rồi à…” Giọng Thanh Vũ mang theo vài phần mơ màng.
Nàng nhúc nhích, như đang tìm kiếm hơi ấm, rúc sâu hơn vào lòng hắn.
“Nàng sao vậy?” Tiêu Trầm Nghiên nhận ra sự bất thường của nàng.
“Lạnh.” Thanh Vũ lẩm bẩm, giọng ý thức mơ hồ: “Sao bây giờ ngài mới đến?”
Tiêu Trầm Nghiên lặng người, bất chợt không biết nên trả lời thế nào.
Câu hỏi của nàng thật khó hiểu.
“Xin lỗi.” Hắn ôm nàng ngồi lại xuống giường, đôi mắt sâu thẳm khó lường, bỗng cất giọng: “Nàng có chỗ nào không khỏe không?”
Thanh Vũ không đáp, tựa như đã say đến mơ hồ, chỉ biết vô thức tìm kiếm hơi ấm. Đôi tay lạnh băng của nàng ngoan cố chui vào lòng hắn.
Hắn thử cản lại nhưng nàng phản kháng dữ dội. Nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2770963/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.