Tiếng sấm dần tan, ánh trăng bạc lại xuyên qua tầng mây chiếu xuống làn da tái nhợt của tiểu nữ quỷ, tựa như băng tuyết sắp tan.
Lúc này, khuôn mặt bị vặn đến méo mó, chân không thể không kiễng lên, trông nàng ta lại có mấy phần đáng thương.
Phía sau, tiểu Ngọc Lang bị phu tử nhà mình xách như xách gà con, hai chân ngắn cũn cỡn đạp đạp giữa không trung, hướng về phía Thanh Vũ gọi một tiếng:
“A di~”
Thanh Như quay đầu nhìn thoáng qua, cười mắng:
“Tiểu tử, còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa hả?”
Tiểu Ngọc Lang đỏ bừng mặt.
Lúc này Thanh Vũ mới buông tay, vèo một cái, tiểu nữ quỷ lập tức co người, chui tọt ra phía sau tiểu Ngọc Lang đang chạy đến, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Thật đáng sợ!
Khoảnh khắc bị véo mặt ban nãy, nàng ta còn cảm thấy đáng sợ hơn cả sấm sét giáng xuống.
Những người khác cũng hoàn hồn lại.
Tạ Vận và Tạ Sơ vốn dĩ thấy sấm sét đã tan, trong lòng nhẹ nhõm đôi phần, nhưng còn chưa kịp thở phào thì từng lời Thanh Vũ nói ra lại như từng mũi dao đâm thẳng vào tim khiến lòng họ rối bời.
Ngược lại, lúc này Sở thị bỗng lên tiếng:
“Tự sát? Nghĩa là sao? Nó chẳng phải muốn lấy mạng ta sao?”
Thanh Vũ liếc nàng ta một cái, khẽ cười nhạt:
“Nếu thật sự muốn lấy mạng ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?”
“Con cái giết phụ mẫu, trời giáng thiên lôi trừng phạt. Trước đây ta đã nói, tiểu quỷ này mệnh cách đặc biệt, vừa sinh ra đã bị ngươi dìm chết dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2770985/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.