Ứng Như Thị chính là Vân Thanh Vũ!
Câu trả lời này không khiến Tiêu Trầm Nghiên ngạc nhiên, trái lại, còn mang đến một cảm giác nhẹ nhõm như thể đã sớm đoán được.
Nhưng ngay sau đó trong lòng hắn lại dâng lên một khoảng trống mơ hồ.
Tiêu Trầm Nghiên tự giễu khẽ nhếch khóe môi. Thật ra ngay từ đầu nàng đã lộ sơ hở rồi.
Từ lúc vừa ‘gả vào’ vương phủ nàng đã cố chấp muốn sống trong Diên Vĩ viện này.
Từ những đóa hoa diên vĩ mà nàng tiện tay vẽ ra.
Từ sự quan tâm đặc biệt mà nàng dành cho Mục Anh.
Ngay cả cái tên “A Vũ” này cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Hắn đã từng hoài nghi nhưng lần nào nàng cũng phủ nhận, thế nên lần nào hắn cũng ‘tin’.
Thế nhưng giờ đây khi chân tướng đã bày ra trước mắt hắn không thể nào tiếp tục giả vờ không biết được nữa.
Tiểu nha đầu của phủ Trấn Quốc Hầu năm ấy là một con người bằng xương bằng thịt.
Còn nàng lại là một con quỷ thực sự.
Chính nàng cũng từng nói, tuổi tác của nàng đủ để làm tổ tông của hắn.
Vậy thì mười hai năm làm người ngắn ngủi kia đối với một đời dài đằng đẵng của nàng có phải cũng chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi?
Còn hắn trong mắt nàng có tính là một người khách qua đường không?
Phải chăng vì thế mà nàng không muốn nhận lại hắn?
Bởi vì sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời khỏi cõi đời này sao?
Một vị Vương gia của nhân gian trước mặt một Đế Cơ của địa phủ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2771045/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.