Thanh Vũ giữ vẻ bình tĩnh, chỉ lặng lẽ trầm ngâm.
Tiểu Lục từng tiến vào Phong Tư Ngọc Môn. Khi đó, nàng đã hỏi hắn xem bên trong có hồn phách của phụ mẫu kiếp trước hay không, tiểu Lục rất chắc chắn lắc đầu.
Sau đó, khi nàng nhìn thấy mười vạn Anh Hồn, nàng cũng đã cẩn thận tìm kiếm trong đó nhưng không thấy hồn phách của phụ mẫu.
Vì thế nàng cho rằng có lẽ hồn phách của phụ mẫu không chịu nổi sự tra tấn của Vu tộc mà đã tiêu tán.
Nhưng đại ca từng ở dưới tay Vu tộc nhiều năm, nếu hồn phách phụ mẫu thật sự rơi vào tay bọn chúng, hẳn là hắn phải biết.
“Đại ca chưa từng thấy hồn phách của phụ mẫu trong tay Vu tộc sao?”
Vân Tranh lắc đầu: “Ta từng nghe Vu Bành và Vu Chân nhắc đến chuyện này, bọn họ nói chưa từng bắt được hồn phách của phụ mẫu.”
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi: “Muội cũng chưa từng gặp họ ở địa phủ sao?”
Thanh Vũ lắc đầu.
Hai huynh muội nhìn nhau, đều nhận ra có điều bất thường.
“Chuyện này ta sẽ nghĩ cách điều tra kỹ hơn.” Thanh Vũ chắc chắn rằng phụ mẫu chỉ là người phàm. Nàng từng tra xét sổ sinh tử, ghi chép về luân hồi của họ đều rõ ràng, không giống trường hợp của Tiêu Trầm Nghiên.
Nhưng nếu chỉ là người phàm, trong tình cảnh khi đó, làm sao hồn phách họ có thể thoát khỏi sự truy bắt của Vu tộc?
Chuyện này rất kỳ lạ.
“Bây giờ ta đã sống lại, mà muội nắm giữ nhân quả, có thể dùng khí hồn của ta để truy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781136/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.