Thanh Vũ từng nói, lúc nhỏ Vân Tranh và Tiêu Trầm Nghiên thân đến mức có thể mặc chung một cái quần, ngay cả vị trí của cái lỗ chó trong phủ cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Thực tế, cái lỗ chó này chính là hai người họ cùng đào ra từ thuở bé.
Sau bao năm họ lại quay về chốn cũ.
Hoàng tôn năm xưa nay đã là một nam nhân tôn quý, tuấn tú, nhìn lại lịch sử đen tối thời niên thiếu của mình mà im lặng hồi lâu.
Vân Tranh hăng hái ngồi xổm bên cạnh lỗ chó, vạch đám cỏ dại ra, đo đạc một chút rồi cảm thán: “Lỗ này nhỏ thật, hồi trước chúng ta làm sao mà chui qua chui lại được nhỉ? Ta nhớ mười năm trước ta cũng không nhỏ con thế này đâu!”
Tiêu Trầm Nghiên chẳng buồn đáp lời, nhíu chặt mày, giục: “Tìm được chưa? Mau đào đi.”
“Đào lên thì người ta sẽ lấm lem bẩn thỉu hết. Con mèo của ngươi đâu?”
Tiêu Trầm Nghiên liếc xuống cái bóng dưới chân, Ảnh Miêu lập tức ló ra, nhe răng phun khí với Vân Tranh, miệng không ngừng kêu meo meo, nghe qua là biết đang mắng chửi cực kỳ thô tục.
Vân Tranh chẳng thèm để ý, còn thúc giục: “Mau làm việc đi, đêm giao thừa ta sẽ nhờ muội muội thưởng cho ngươi một túi cá khô.”
Ảnh Miêu lập tức trở mặt, meo meo nịnh nọt như thể họ hàng gần của hồ ly tím, lao thẳng đến lỗ chó, bắt đầu bới đất.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc hộp gỗ lớn bị nó đào lên.
Vân Tranh nhận lấy hộp, dùng sức bóp nhẹ, ổ khóa đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781145/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.