Đêm khuya ở kinh thành, gió mát hiu hiu.
So với ngày thường, Trấn Ma phủ và Anh Hồn quân tuần tra rõ ràng đông hơn hẳn. Vân Tranh đứng lơ lửng giữa không trung, quan sát toàn cảnh kinh thành, bên cạnh hắn là một thiếu niên mặc quan bào văn võ—chính là Biện Thành Vương.
Vân Tranh nhận được một chồng lệnh bài từ Tạ Sơ, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nhờ người quen hỗ trợ.
“Kỳ lạ thật, ta không cảm nhận được bất kỳ vật dị thường nào.” Biện Thành Vương cau mày, “Tên trộm quái dị kia chẳng lẽ đã rời khỏi kinh thành rồi?”
“Hay do động tĩnh quá lớn khiến hắn biết khó mà lui?” Vân Tranh day trán, “Rốt cuộc đó là thứ gì mà không để lại chút dấu vết nào.”
Biện Thành Vương cũng cảm thấy khó hiểu. Hiện tại kinh thành có thể nói là yên bình đến lạ thường.
“Phân thân của ai đó vẫn đang trấn giữ trong hoàng thành, nếu Thần tộc có gan gây chuyện cũng không thể ngang nhiên hành động dưới mắt hắn.” Biện Thành Vương lầm bầm, vẫn không chịu gọi một tiếng “tỷ phu”.
“Cho dù có là Thần tộc cử người xuống gây rối cũng không đến mức rảnh rỗi đi trộm lương thực, cướp rau cỏ nhà dân đi chứ?” Vân Tranh nghẹn lời, “Cũng quá… mất giá rồi.”
Biện Thành Vương cũng đồng tình với suy nghĩ này.
…
Hai ‘người’ cứ thế đứng canh cả đêm mà không thấy bóng dáng ‘quái tặc’ nào. Khi trời bắt đầu sáng Vân Tranh thở dài: “Ban ngày nó không xuất hiện, coi như chờ uổng công rồi.”
Hắn quay sang nhìn Biện Thành Vương, cười hỏi: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2781208/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.