Di Nhan giờ như phát điên, diễn như nhập vai.
Sau khi chọc cho Diệu Âm tức đến phát cuồng, hắn cong ngón tay thon dài như hoaa lan, ra lệnh cho Vân Tranh:
“Ca ca~ còn đợi gì nữa? Mau lôi hồn phách của ả ta ra khỏi thân thể của mẫu thân ta… khụ, của bà bà xếp thứ hai tam giới về nhan sắc ấy!”
Vân Tranh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, quai hàm nghiến chặt, cơ mặt căng đến như đá cứng.
Cái tiếng “ca ca~” lả lướt kia suýt làm hắn vỡ đỉnh đầu.
Hắn bước nhanh đến chỗ Diệu Âm, sợ nếu để Di Nhan tiếp tục, người không kiềm chế được mà đấm cho tên điên kia trước tiên sẽ là hắn.
Đánh tên điên thì chẳng sao, nhưng nếu lỡ tay làm tổn thương thân thể của muội muội thì thật không đáng!
Tiếng thét của Diệu Âm thê lương đến xé ruột xé gan. Khi hồn phách ả bị rút ra, Di Nhan lập tức nhảy khỏi bên cạnh Thương Minh.
Chậm thêm một nhịp thôi là Thương Minh và Thanh Vũ đã đập cho hắn bể đầu rồi.
…
Di Nhan đỡ lấy thân thể Di Thiên Loan, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng nói:
“Ta phải giúp mẫu thân ta hồi hồn trước. Phong Đô thành ta quen thuộc, tự ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”
“Mọi người ai làm việc nấy, đừng lãng phí thời gian nữa. Tu La tộc vẫn còn đang rình rập kìa!”
Nói xong Di Nhan ôm thân thể Di Thiên Loan rời đi chẳng chút lưu luyến.
Vân Tranh thì đưa hồn phách của Diệu Âm cho đóa hoa Diệu Pháp. Khi cảm nhận được hồn phách Diệu Âm, cánh hoa của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2845544/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.