Vân Diệu Thiên Cung.
Vân Tranh nhìn cuốn nhật ký được sao chép lại trong tay, liên tục gật gù: “Thường xuyên chết… Tiểu tử ngươi rốt cuộc là đập chậu đưa tang phụ thân ngươi mình đến mức nào?”
(Đập chậu là một nghi thức tang lễ cổ truyền ở Trung Quốc. Khi người cha mất, con trai sẽ đập một cái chậu (thường là chậu đất nung) để báo hiệu đã tiễn biệt người đã khuất.)
Đối diện hắn là một tiểu tử đáng yêu như ngọc tuyết, tiểu tử trông khoảng bảy tám tuổi, bụ bẫm tròn trịa.
Đôi mắt long lanh đảo quanh như quả nho đen đẫm sương mai, vô cùng động lòng người.
Điều hài hước là, trên lưng tiểu tử này còn buộc một tiểu cô nương.
Đúng vậy, là buộc.
Một dải vải đỏ quấn từ dưới nách tiểu cô nương, vòng qua vai tiểu tử, buộc thật chặt lên lưng hắn.
Nhìn kỹ, dung mạo hai tiểu hài tử giống hệt nhau, chỉ có thể từ kiểu áo và búi tóc mà phân biệt nam nữ.
Lúc này tiểu tử đang vui vẻ ăn bánh ngọt, đôi bàn tay múp míp còn có lúm đồng tiền nhỏ nơi mu bàn tay.
…
…
Nghe thấy Vân Tranh đọc nội dung cuốn nhật ký, tiểu tử kia liền thở dài thườn thượt, nhưng vẫn cắn miếng bánh thật to, miệng nhồm nhoàm nói:
“Phụ thân thật quá đáng, sao có thể đem nhật ký của con đi truyền bá khắp nơi chứ! Đại cữu cữu người nói có đúng không?”
Vân Tranh lắc lắc cuốn nhật ký: “Ngươi đã viết phụ thân mình chết đi sống lại mấy lượt, còn sợ bị công khai xử tội sao?”
“Chuyện nào ra chuyện đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-tai-mo-tram-ma-tan-vuong-phi-tu-dia-nguc-tro-ve/2848204/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.