Editor: Quỳnh Nguyễn
"A Nhất, cháu nói làm sao bây giờ mới tốt? Ông thật sự không biết còn có thể làm sao bây giờ rồi?" Minh Chí Côn chưa từng có cảm thấy được mỏi mệt và vô lực như vậy, ông thậm chí đều nghĩ có phải trước kia ông hành sự quá sắc bén, hại người quá nhiều cho nên lúc tuổi già bị báo ứng hay không. A Kỳ vào bệnh viện tâm thần, Văn Thức lại vẫn ở trong tù, Nhất Sơn ở Mông Ba Tát không thể về nước, Minh gia thật sự muốn ly tang sao?
"Ông muốn ồn ào liền do ông nháo đi, cháu cũng nói ông muốn ly hôn liền để cho ông ly. Ông nội, ông ấy là cha cháu là con, hôn nhân của ông cháu không có quyền đi nhúng tay." Minh Ý trả lời.
"Nếu anh thật sự muốn kết hôn cùng người phụ nữ Nhạc Vi kia, ông thật sự cũng tùy anh cưới sao?" Minh Chí Côn hỏi.
" Nếu ông thật sự muốn kết hôn mà nói." Minh Ý trả lời, "Ông nghĩ muốn như thế nào liền như thế đi!"
Hiện tại gia đình mình cũng là vấn đề trùng điệp, nào có tinh lực đi quản nhiều như vậy.
Buổi tối làm xong Nhất Hạ gọi điện thoại cho Miêu Từ Hành, nói buổi tối cô có chuyện, để cho anh đừng tới đón mình.
Miêu Từ Hành nghe giọng điệu cô không đúng, liền hỏi cô chuyện gì?
"Em đi gặp người bạn, sẽ không quá muộn." Nhất Hạ còn không có lá gan nói cho anh chuyện này, trên người cô đã quá nhiều không chịu nổi, nếu như chuyện này bị anh biết, mình thật sự cái gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thieu-doc-sung-thien-kim-kiem-sat-truong/1332488/chuong-296-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.