- Đúng vậy, làm người của Nam Phúc có thể trở xây dựng quê hương, đó cũng là chính là cảm giác có thành quả.
Trần Nguyệt Thanh cười nói, người phụ nữ này vẫn chưa nản lòng.
- Tôi cũng muốn, nhưng có nhiều nguyên nhân, sau khi mà kinh tế của Hoành Không đi vào quỹ đạo, tôi sẽ xem xét việc này.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không nói lời cự tuyệt.
- Vậy thì chúng tôi sẽ trông mong rồi.
Trần Nguyệt Thanh cười đùa nói.
- Ba vị lãnh đạo đề cao tôi quá rồi. Diệp tôi thực sự có cảm giác được lo lắng khi có nhiều người thương mến.
Diệp Phàm cũng cười sang sảng.
Sau những việc này, Hạ Hải Vĩ sớm đã kéo những thành viên của mình lên, Diệp Phàm cũng chủ trương mở một cuộc hội nghị lâm thời điều tra về vụ án.
- Đồng chí Hải Vĩ, lập tức liên lạc với giám đốc sở tỉnh và những người có trách nhiệm trong Cục công an. Yêu cầu bọn họ bằng mọi cách phải tìm người trở về. Hai nghi phạm chủ yếu chính là nhân vật quan trọng. Nếu như bị người ta giết mất rồi thì vụ án này sẽ càng phức tạp hơn nhiều.
Trong cuộc họp vẻ mặt của Diệp Phàm có vẻ nghiêm túc giao nhiệm vụ nói.
Sau khi Diệp Phàm đi rồi, Hạ Hải Vĩ lại chủ trì mở cuộc họp.
Diệp Phàm vừa mới trở về Sở Thiên Các thì phát hiện Đàn Thiên Hải cũng đã đến rồi.
- Anh Đoàn, vội vã như vậy có phải là muốn thêm miếng cơm không?
Diệp Phàm cười chào hỏi.
- Là tôi muốn nói chuyện với cậu một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/892740/chuong-3496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.