- Chuyển giao, là ý gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Ý của lãnh đạo cấp trên là đồng chí Vương Phong không thích hợp điều tra vụ án này, để ông ấy lập tức về Bắc Kinh.
Còn người chính tay Phó bí thư Lục Hải Bình phê duyệt phụ trách giám sát vụ án này là cậu. Cho nên, ý của lãnh đạo cấp trên là từ bây giờ để cậu làm chủ xử lý vụ án này.
Còn công việc của Uỷ ban kỷ luật chúng tôi là sẽ phối hợp với cậu.
Hướng Đông Phương nói.
Diệp Phàm hiểu có lẽ là Lan Tiềm muốn bảo vệ Vương Phong. Cho nên mới để anh ta rút lui đúng lúc như vậy.
Nói cách khác nếu như không tìm thấy Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh thì Vương Phong cũng chẳng làm nổi vụ án này. Thứ hai, có lẽ là Vương Phong ít nhất cũng sẽ bị xử phạt nặng.
Còn để cho Vương Phong rút lui Lan Tiềm đẩy ngọn núi này sang cho Diệp Phàm.
- Tôi không có nhiều thời gian để làm chủ vụ án này, để Uỷ ban kỷ luật các ông làm chủ là được rồi. Tôi giám sát.
Diệp Phàm cố tình thuận nước đầy thuyển cho Hướng Đông Phương.
- Ha ha, chúng tôi không thể. Cấp trên đã quyết định chúng tôi không thể thay đổi được.
Hướng Đông Phương nói.
- Phiền thật, hai nghi phạm của vụ án này không thấy đâu, bảo tôi xử lý thế nào đây?
Diệp Phàm cố tình nhăn mặt.
Quả nhiên Vương Phong vừa nghe thấy thì mặt đã đỏ bừng lên.
- Đồng chí Diệp Phàm, trong chuyện này tôi có phần không đúng. Nhưng tôi đã nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/892741/chuong-3495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.